Chương 3: Ân Oán Kiếp Trước!

Từ Cơ Sở Thêm Điểm Bắt Đầu Giết Xuyên Tận Thế (Dịch)

Khô Thụ Hải Đường

12.385 chữ

01-10-2023

“Tên: Lý Lân.”

“Cấp bậc: 3 (0%)”

“Thể chất: 16,6 (14,2* 1,1+1)”

“Sức mạnh: 13,3”

“Nhanh nhẹn: 12,1”

“Tinh thần: 12,1”

“Điểm thuộc tính: 0”

“Kỹ năng: Thiện Xạ sơ cấp (30%)”

[Thiện Xạ sơ cấp: Sau khi nhắm chuẩn, bạn chắc chắn có thể bắn trúng bất kỳ mục tiêu nào trong vòng năm mươi mét.]

Điểm thuộc tính vẫn được Lý Lân cộng hết vào thể chất để tăng cường tố chất cho toàn bộ cơ thể như lúc ban đầu.

Khi lên cấp ba, điểm kinh nghiệm cần để lên cấp tiếp theo của Lý Lân lại tăng lên gấp đôi.

Hắn cần phải săn giết bốn mươi con Zombie nữa mới có thể tăng lên cấp tiếp theo được.

Lý Lân phớt lờ đi những lời cổ vũ và reo hò của đám người kia, mà tiếp tục bắn tên.

Đám Zombie này khó khăn lắm mới tự mò đến tận cửa, đương nhiên hắn cũng không muốn lãng phí thời gian rồi.

“Vụt...!”

“Vụt...!”

...

Thoáng chốc hơn mười mũi tên được bắn ra, điểm kinh nghiệm cũng theo đó mà từ từ dâng lên.

Ngay lúc này, người phụ nữ kia cũng phát hiện ra điều khác thường nên vội vàng chạy đến phía tòa nhà của Lý Lân.

“Cứu tôi với...!”

“Xin anh, hãy cứu tôi với!”

“Tôi tên là Huyên Huyên, là người nổi tiếng có hơn một triệu lượt người hâm mộ, nếu như bây giờ anh cứu tôi, tương lai tôi sẽ đền ơn anh!”

Người phụ nữ kia chạy đến đứng dưới ban công nhà Lý Lân, vừa vẫy tay vừa kêu cứu liên mồm.

“Con ngu này!”

Lý Lân lẩm bẩm chửi một tiếng, nhưng tay vẫn bắn không ngừng.

Lý Lân cố hết sức để bắn chết hết đám Zombie đang túm tụm lại ở dưới nhà của mình.

Mà cái cô nàng tự xưng mình là người nổi tiếng trên mạng tên Huyên Huyên kia, đã lựa chọn sai và mất đi cơ hội sống sót duy nhất của mình.

Cô ta đã bị mấy chục con Zombie bao vây ở chính giữa.

“Cứu với...!”

“Cứu...!”

Tiếng kêu cứu chưa kịp thốt lên lần nữa, thì người phụ nữ đó đã bị chìm nghỉm trong vòng tròn của đám Zombie.

Ngược lại, Lý Lân đứng đó chẳng thèm mảy may đến.

Hắn vẫn tiếp tục săn giết như chưa hề có chuyện gì đã xảy ra.

Điểm kinh nghiệm của hắn vẫn cứ thế mà tăng lên liên tục, sắp vượt qua mức một trăm rồi.

Cho đến khi hắn cảm giác cổ tay của mình có chút đau mỏi, thì cơ thể đột nhiên run lên, rồi sau đó là một dòng nước ấm hòa nhập vào trong tất cả xương cốt và tay chân của hắn, ngay tức thì cơn mệt mỏi của cơ thể cũng theo đó mà giảm đi rất nhiều.

“Phù...!”

Lý Lân thở ra một hơi nặng nhọc, hắn mừng rỡ khi thấy sức mạnh của mình lại tăng lên lần nữa, đột nhiên hắn lại ngửi thấy mùi máu tanh từ phía dưới nhà bốc lên, xộc thẳng vào mũi hắn.

Hắn cảm thấy chuyện này rất bình thường, người mà sợ hay không quen với mùi máu tanh sẽ là kẻ bị đào thải đầu tiên trong ngày tận thế.

“Tại sao cậu không cứu cô gái đó?”

Bỗng nhiên, có một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đứng đối diện nhà Lý Lân gào lên.

Lý Lân nghe người này nói thế chỉ hơi nhíu mày, hắn tự hỏi thầm là đã không biết bao lâu rồi bản thân chưa nghe một câu hỏi ngây thơ, vô tri như thế.

Nhưng hắn lựa chọn im lặng như thế thì đổi lấy là hành động gây sự của người kia.

“Chẳng phải cậu đã bắn tên ra rồi à?”

“Thế tại sao lại không cứu cô ta?”

“Cậu giỏi như thế sao lại không cứu cô ta?”

Lý Lân nhìn người đàn ông trước mặt mình vẫn tiếp tục im lặng, rồi quay người đi vào trong phòng khách.

Mặc dù bây giờ sức nóng trong cơ thể đã giảm đi, nhưng cơn đau nhức, mệt mỏi của hắn vẫn chưa giảm đi được bao nhiêu.

Nhân lúc vẫn còn khí thiên nhiên, Lý Lân lợi dụng nó để chườm nước nóng lên hai tay mình, cố gắng giảm bớt cơn mệt mỏi trong người xuống hết mức có thể.

Nếu như hắn không có nhớ lầm thì hình như đến hai ngày sau sẽ hết nước, ba ngày sau sẽ bị mất điện và cũng ngừng cung cấp khí.

Chuyện này xảy ra càng khiến cho những người ở trong thành phố sống khó khăn hơn.

“Tên: Lý Lân.”

“Cấp bậc: 4 (0%)”

“Thế chất: 19,3 (16,6* 1,1+1)”

“Sức mạnh: 14,6”

“Nhanh nhẹn: 13,3”

“Tinh thần: 13,3”

“Điểm thuộc tính: 0”

“Kỹ năng: Thiện Xạ sơ cấp (70%)”

[Thiện Xạ sơ cấp: Sau khi nhắm chuẩn, bạn chắc chắn có thể bắn trúng bất kỳ mục tiêu nào trong vòng năm mươi mét.]

Còn thiếu ba mươi con Zombie nữa, thì kỹ năng Thiện Xạ sơ cấp của hắn sẽ được thăng cấp.

Thật sự thì từ khi có cái kỹ năng Thiện Xạ sơ cấp tới giờ Lý Lân vẫn không mò ra được cộng dụng của nó là gì?

Thuật bắn tên của hắn đều nhờ hết vào kinh nghiệm mài dũa trong hai mươi tám năm sống ở tận thế của mình mà có được.

Nhưng nếu lúc đó, tìm hiểu về công dụng của kỹ năng, thì ngay cả suy nghĩ về nó thôi cũng đã là chuyện khó khăn lắm rồi.

Thôi cứ mặc kệ nó một lúc vậy.

Khi cơn đau nhức ở bắp thịt giảm bớt đi, Lý Lân lại cầm cung đi ra ngoài ban công nhà mình.

Thấy bên dưới, hơn ba mươi con Zombie bị mùi máu tanh ở trên mặt đất thu hút vẫn còn đang lảng vảng quanh đó.

Lý Lân cố nén cơn đau ở cổ tay, cố gắng giết sạch đám Zombie còn sót lại ở bên dưới.

Thăng cấp kỹ năng.

“Tên: Lý Lân.”

“Cấp bậc: 4 (40%)”

...

“Kỹ năng: Thiện Xạ trung cấp (0,2%)”

[Thiện Xạ trung cấp: Sau khi nhắm chuẩn, bạn chắc chắn có thể bắn trúng mục tiêu trong phạm vi một trăm mét.]

Sau khi kỹ năng đã thăng cấp, ngoại trừ điểm kinh nghiệm ở cấp bậc khác nhau ra, thì điểm kinh nghiệm cần để thăng cấp kỹ năng của hắn lên cấp tiếp theo đã tăng lên gấp mười lần.

Hắn phải săn giết một nghìn con Zombie nữa mới có thể thăng cấp kỹ năng lên cao cấp.

Bây giờ, Lý Lân đã không còn có thể gắng gượng được nữa, sau khi hắn uống một hộp sữa tươi thì đã ngả người xuống giường ngủ li bì.

Nhưng giấc ngủ của hắn lại không sâu, thậm chí còn rất cạn vì thế chỉ cần một cây cỏ gì đó bị gió thổi qua hay rung động cũng làm cho hắn tỉnh lại.

Mà trùng hợp thay, trong suốt đêm đó lại không có gì xảy ra, tất cả mọi thứ đều bình yên.

Cho đến tận mười giờ đêm, Lý Lân mới tỉnh lại.

Hắn không bật đèn lên bởi bản thân hắn biết, có rất nhiều người ăn no, rửng mỡ không có chuyện gì làm đang để ý đến nhà của mình.

Lý Lân cẩn thận đi ra ngoài ban công nhìn xung quanh một lượt, thì phát hiện chỉ có một vài căn phòng rất nhỏ ở gần mấy tòa nhà tỏa ra ánh đèn lòe lọet.

Tỉ lệ chín mươi phần trăm người vào ở nơi này đã giảm đi rất nhiều so với lúc trước, bây giờ chắc chỉ còn có ba mươi phần trăm.

Hoa viên Cẩm Giang có rất nhiều tòa chung cư, tính tổng cộng cũng có ba mươi sáu tòa nhà, mỗi tầng trong một tòa chung cư có ba căn, mỗi căn có sáu tầng, mỗi tầng gồm bốn hộ ở, có thể đếm ra chừng hơn năm nghìn người.

Bây giờ chỉ còn 30%, có lẽ chỉ còn một nghìn người vẫn còn đang sống sót.

Ban đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Lý Lân có thể nghe được rất nhiều tiếng khóc the thẻ, lúc có lúc không ở đâu đó, hắn đoán rằng có lẽ là người nhà của họ đã ra ngoài, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy trở về nhà.

Hiện tại, điện thoại đã trở thành một cục sắt vụn từ lâu, sau khi tận thế xuất hiện, điện thoại cũng theo đó mà mất hết sóng.

Thêm vào đó, thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà chẳng thấy có quân đội liên bang đến đây để cứu viện cả, điều nãy đã làm cho hy vọng chờ mong trong lòng mọi người bắt đầu sụt giảm.

Nhưng Lý Lân đếch bận tâm với tình huống hiện tại này, giống như hắn là một cỗ máy không có tình cảm.

Hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm sống trong cái ngày tận thế ghê tởm này, hiện tại hắn đoán số người sống sót trong hoa viên Cẩm Giang chỉ hơn một nghìn người, những người có thể chạy ra khỏi thành phố sợ rằng một trăm người đã nhiều lắm rồi.

Bởi vì đoạn đường từ nơi này ra khỏi thành phố rất xa, còn nằm trong đường vành đai thứ ba, nên người nào muốn chạy ra khỏi thành phố phải có chút may mắn mới được.

Thậm chí ra khỏi thành phố rồi cũng không có nghĩa là đã được an toàn, ở nơi đó con người còn phải đối mặt với nhiều nguy cơ và nguy hiểm hơn ở khắp mọi nơi.

Ngược lại nếu sống trong thành phố thì cũng không có cái gì để ăn, vậy nên xu thế của mọi người là nếu muốn tiếp tục sống thì bắt buộc họ phải rời khỏi thành phố, mà cũng vì cái nguyên nhân đó mà không ai có thể cản được suy nghĩ của họ.

Đêm khuya cản mất tầm nhìn, khiến cho Lý Lân không thể săn giết Zombie được.

Thêm vào đó bây giờ, đã có rất nhiều Zombie có cấp bậc độ khó cao, cho nên Lý Lân không muốn đi ra ngoài mạo hiểm tính mạng của mình.

Hắn quyết định tiếp tục ngủ và điều chỉnh lại trạng thái của bản thân.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng Lý Lân đã tỉnh dậy.

Hắn ăn đại một ít đồ rồi cầm cung lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Đương nhiên, không thể quên đem theo một con dao găm để tránh những chuyện lỡ như xảy ra.

Theo như kế hoạch đã vạch sẵn từ trước, hắn đã tốn mười phút để kiểm tra lại tòa nhà đơn giản này.

Trong lúc đó, nếu hắn có gặp phải Zombie thì giải quyết luôn cho rảnh tay, thuận tiện đảm bảo đường lui cho chính bản thân mình.

Lý Lân mở cửa bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, ngay sau đó theo thói quen sống nhiều năm trong ngày tận thế, hắn đã kẹp một sợi tóc ở trên cửa để làm dấu.

Đầu tiên, hắn kiểm tra một lượt năm lầu của căn nhà và lối đi nhỏ thì thấy rất an toàn, sau đó mới đi lên tầng sáu.

Tại tầng này, Lý Lân phát hiện có một con Zombie đang lang thang không có mục đích ở lối đi nhỏ.

“Vụt...!”

Hắn vừa giương cung bắn, con Zombie kia lập tức ngã xuống đất.

Lý Lân không quan tâm nhiều, vẫn tiếp tục đi lên lầu trên theo đường cầu thang.

“Két...!”

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa sắt đã rỉ sét đầy vết loang lổ ra, ngay tức thì có một đôi bàn tay màu nâu định cào vào hắn.

Lý Lân đã đề phòng từ trước, nên mũi chân chỉ cần nhún mạnh đã giúp cơ thể của hắn nhanh chóng lui xuống lầu.

“Vụt...!”

Trong khi lui lại, Lý Lân cũng nhanh chóng bắn ra một mũi tên, đầu mũi tên sắc bén đâm vào nhãn cầu trắng dã, xuyên qua xương sọ và đâm thẳng ra đằng sau đầu của con Zombie.

“Ầm...!”

Con Zombie trúng tên lập tức lăn lông lốc ngã trên mặt đất, nằm bất động.

Lý Lân đứng đợi vài giây, không thấy con Zombie nào đi ra nữa, mới cẩn thận bước lên kiểm tra trên sân thượng.

Ở đây, hắn cũng chẳng phát hiện có gì khác lạ chỉ trừ con Zombie vừa rồi gặp phải ra.

Hắn nhìn sang thùng nước màu đỏ được đặt bên cạnh, ở trong đó còn có cả tấm đệm trải giường.

Hắn đoán có lẽ chiều hôm qua có người lên đây phơi chăn màn, kết quả người đó bị tia sáng màu đen chiếu vào, rồi biến thành Zombie.

Lý Lân kiểm tra từng tầng một theo thứ tự và dọn sạch sẽ mấy con Zombie đang lang thang ở các lối đi nhỏ.

Còn những con Zombie nào ở trong phòng thì hắn mặc kệ, dù sao bọn nó cũng không thoát ra ngoài được.

Ngay khi Lý Lân chuẩn bị rời khỏi tòa nhà đầu tiên, thì cánh cửa đằng sau đột ngột mở ra.

“Cậu trai trẻ...!”

“Cậu trai trẻ...!”

Lý Lân quay lại nhìn, đập vào mắt của hắn là một đôi mắt tam giác quen thuộc xuất hiện.

Ngay sau đó, những hình ảnh ngày xưa như một bộ phim nhanh chóng xuất hiện trong đầu của hắn.

Ông cụ này chính là người đầu tiên cho hắn hiểu được lòng người hiểm ác như thế nào trong cái ngày tận thế này.

Ông cụ mắt tam giác kia thấy Lý Lân không nói, vội vàng cười rồi nhào đến: “Cậu trai trẻ này, nhà của tôi hết đồ ăn rồi! Chỗ của cậu còn gì ăn không?”

Lý Lân vẫn im lặng, giống như hắn vẫn còn đang đắm chìm trong cái hồi ức ngày xưa.

Hắn có lòng tốt tìm đồ ăn cho tất cả người còn sống trong tòa nhà này, nhưng ông cụ này lại chặn hắn ở bên ngoài, cầm dao phay trên tay, ép Lý Lân phải chia một nửa phần đồ ăn cho ông ta trước thì mới đồng ý để cho hắn vào.

Mà đám người còn sống khác lại thờ ơ không quan tâm, cũng chẳng có ai nói đỡ cho hắn một lời nào cả.

Kết quả, bọn họ đói bụng nên chấp nhận để hắn chia cho ông cụ một nửa, còn nếu họ không đủ ăn vậy thì đã có Lý Lân đi tìm về cho bọn họ rồi.

Đa số đám người đó đều nói theo kiểu, cậu vừa có cung vừa là người trẻ tuổi, có đi thêm vài lần nữa cũng chả sao.

Dù sao, cậu cũng phải chịu trách nhiệm cung cấp đồ ăn cho tất cả mọi người trong tòa nhà này đến khi quân đội liên bang đến cứu.

Mà mọi người nên biết rằng, tuy kiếp trước kỹ thuật bắn cung của Lý Lân rất giỏi nhưng cũng chỉ thuộc hạng tầm thường.

Hắn có thể bắn trúng hồng tâm trong mười mét, nhưng nếu ngoài mười mét thì phải xem độ may mắn của bản thân trước đã.

Nhưng mười mét đối với một xạ thủ thì làm được cái gì?

Họ chỉ có thể bắn ra một mũi tên rồi ngồi chờ chết.

Vì vậy, kiếp trước tuy Lý Lân là một xạ thủ, nhưng đầu thời kỳ bước vào tận thế, tỉ lệ hắn đánh chết được Zombie rất thấp.

Hắn phải tích góp rất nhiều kinh nghiệm trong vô số lần đi vào chỗ chết mới sống được, trải qua vô vàn nguy hiểm mới có thể luyện được kỹ thuật bắn cung như thần hiện tại đấy!

Nhưng dù Lý Lân đã trưởng thành đến mức nào đi nữa, thì hắn vẫn khó mà quên được cái cảm giác tuyệt vọng khi bị người ta đóng cửa nhốt ở bên ngoài!

Trong lúc Lý Lân vẫn im lặng, ông cụ mắt tam giác tiếp tục nói: “Cậu trai trẻ, cậu cũng không có đồ ăn sao?”

“Vậy cậu ra ngoài tìm đồ ăn đi, tôi ở đây canh nhà cho cậu!”

“Khà khà...!”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!